Khác TẶNG TIỀN THƯỞNG DAFABET TRẢI NGHIỆM SẢN PHẨM 200,000Đ.

Thảo luận trong 'Dịch vụ' bắt đầu bởi theothao99, 27/3/19.

  1. Tỉnh/Thành:

    Tp Hồ Chí Minh
  2. Tình trạng:

    Mới 100%
  3. Giá bán:

    0 VNĐ
  4. Điện thoại:

    84935625789
  5. Địa chỉ:

    Số 22-Đường Lê Nin- Quận 1-TPHCM (Bản đồ)
  6. Thông tin:

    27/3/19, 22 Trả lời, 349 Đọc
  1. baothanhy48

    baothanhy48 Active Member

    Tham gia:
    4/3/19
    Bài viết:
    4,657
    Đã được thích:
    0
    Credit:
    $31,005.38
    chuyển nhà thành hưng hà nội Nhắc về ký ức của TP.HCM xưa, là câu chuyện miên man như không hồi kết mà nữ diễn giả, MC, nhà báo Trác Thúy Miêu luôn khiến nhiều người phải thổn thức, bồi hồi và nhớ về ký ức của mình.

    Trong buổi nói chuyện với chủ đề “Có một Sài Gòn…” do nhóm bạn trẻ trong dự án mô hình “Sài Gòn xưa” phối hợp với Nest by AIA tổ chức, nữ nhà báo đã đưa người trẻ về một thành phố khác hẳn của những năm “19 hồi đó”, của những cái gọi là ký ức trong tâm thức của mỗi người.

    Chị Miêu vô cùng ấn tượng với hệ thống tiếng rao ở thành phố ngày xưa, chị kể nó dễ thương lắm, mà thường những người bán rong đi vào các khu lao động là không phải người của thành phố mà là người tha phương từ tứ xứ về đây và họ bán chính đặc sản của vùng miền họ. Ngẫu hứng chị Miêu cất giọng rao: “ai xôi cút, xôi gấc, xôi đậu xanh, xôi bắp đây”, “ai ve chai hôn?”,…

    “Nhưng cái tiếng rao mà làm tôi nghĩ đến Sài Gòn ngay, đó là tiếng mì gõ, chỉ cần nghe đến là muốn ngã gục để khóc. Nó làm nên âm thanh đặc thù ở các khu lao động nghèo, nhưng hiện nay tiếng gõ mì gõ đó đang mất dần. Hầu hết mọi người đi theo lối sống mới, là chọn sống ở những khu chung cư cao cấp. Nhưng ở nơi đó có nghe thấy mùi khói vương vấn, ở nơi đó có nghe tiếng rao để xỏ vội cái quần rồi chạy ngay ra cửa để mua cái bánh giò, tô mì gõ,... không? Và ở đó chắc người ta không nghe được tiếng dân nghèo”, nữ MC bày tỏ.

    Và rồi chị nói: “Đó là điều khiến đến tận bây giờ tôi vẫn ở nhà thuê, nhà mướn và cự tuyệt với các căn hộ cao cấp. Vì ở trên đó tôi chỉ nghe thấy tiếng ì ầm của hệ thống máy điều hòa không khí của tất cả các tòa nhà cao tầng, một thứ âm thanh vô ngôn, vô sắc, vô cảm mà chỉ cho tôi cảm giác mỗi sáng như đang thức dậy ở giữa Singapore, Seoul, hay một nơi nào đó,…Nhưng tôi không nghe thấy được tiếng của đời sống, mà những tiếng của đời sống đời thường đó ở thành phố chỉ còn lắng đọng lại ở những khu lao động bình dân mà thôi”.

    Nói về ẩm thực, chị Miêu cho rằng không ở đâu có một thứ pha trộn kỳ cục như món ăn ở thành phố này. Như cơm tấm, những hạt gạo bị vỡ là có nguồn gốc từ thói quen sử dụng hạt gạo nát của miền Bắc, đồ chua thì của người Tàu, miếng thịt nướng thì của người Pháp, rồi miếng chả của người Bắc, chén nước mắm chấm lại pha vị ngọt của miền Tây, trộn chung đặt lên trên đĩa rồi ăn bằng dao, nĩa như người Phương Tây nhưng đặt bên cạnh là đôi đũa.

    “Nhưng mà tất cả những thành tố đó khi được đặt lên cùng một đĩa với nhau lại hòa quyện đến kỳ lạ. Nó phải vụn vụn rời rời như vậy, chứ nếu ăn với hạt cơm bình thường thì kỳ lắm luôn. Đó chính là bản chất của thành phố này, là dung nạp bất kỳ cái gì, bất kỳ thành tố nào nhưng phải hạp, phải sống với nhau được, chơi với nhau được. Cũng như bạn có thể đến từ bất kỳ vùng miền nào nhưng vẫn có thể trộn được với nhau để thành hợp thể hài hòa thì dù có hổ lốn đến mấy cũng dễ ăn, dễ tiêu, dễ chơi và dễ thương”, chị Miêu chia sẻ.

    Đừng vì những điều tiêu cực mà đánh mất những giá trị tinh thần

    Để mở đầu cho ký ức về những hàng quán hớt tóc lề đường dưới gốc cây, nữ nhà báo hỏi: “Một ngày nào đó, nếu chúng ta mất đi những cái hàng quán lề đường dựa vào những gốc cây, dựa vào những vách tường thì thành phố này sẽ như thế nào?”

    Rồi chị nhấn mạnh: “Khi mà tấc đất trở thành tấc vàng thì còn bóng cây nào, còn mặt tiền nào cho những ông già ngồi hớt tóc. Họ đi đâu hết cả rồi? Có lẽ, cả chủ cả khách, họ già hết rồi”.

    Chị Miêu kể từ ngày hàng cây ở đường Tôn Đức Thắng bị chặt xuống thì khu vực 3, 4 cụ ngồi hớt tóc ở góc đường Lý Tự Trọng (đoạn giao với Tôn Đức Thắng) cũng không còn nữa.

    “Tôi còn nhớ giai đoạn hàng cây bị chặt đó, có nhóm bạn trẻ đã ra ôm chặt các gốc cây vì khi biết các cây này sẽ bị chặt. Và sau đó các bạn đã đặt một cành hồng nhung lên những gốc cây như là lời cám ơn và giã biệt của người thành phố vì bóng mát của bao đời, cám ơn vì khu đại lộ đẹp nhất, đáng hãnh diện nhất của thị thành. Và những ngày đó tôi đã khóc. Tôi phát hiện ra khi giọt nước mắt rơi xuống không phải vì quyền lợi cá nhân của mình, vì tại sao bị mất một chiếc xe, bị khách hàng xù tiền nhưng tôi không bao giờ khóc được. Vậy tại sao tôi nhìn những cái thân cây khi bị đốn chặt xuống, tôi lại khóc?...”.

    Nói rồi chị chạnh lòng chia sẻ tiếp: “Đó là sự mất đi ồn ào ở đại lộ Tôn Đức Thắng nhưng kéo theo đó là những sự mất đi câm lặng như những ông già hớt tóc ở góc đường Lý Tự Trọng. Có những mất mát ở thành phố mà không ai đưa tang cho nó, không ai truy điệu, và không ai ghi nhớ ngày nào nó sẽ biến mất đi,…”.

    Nói về sự mất đi giữa lòng thành phố chị Miêu nhớ đến sự kiện nhóm vệ sĩ bắt cướp giúp dân, bị tấn công và một vệ sĩ tử vong trên đường.

    “Sự nằm xuống của một hiệp sĩ đó là sự hy sinh khá ồn ào gây nên tranh cãi, nhưng có những cái chết đi ngay sau đó rất lẵng lặng mà chúng ta không nhận ra. Đã rất nhiều Lục Vân Tiên trong tim các chàng trai cô gái ở thành phố này cũng chết đi theo, khi chúng ta mất sự hào hiệp, hồn nhiên nằm trong bản tính đặc thù của người dân thành phố”, chị Miêu chua xót nói.

    Chị phân tích nếu bây giờ bạn nghe tiếng kêu cướp, bạn sẽ bị ám ảnh bởi cái chết kia và không bao giờ dám chạy ra và làm điều tốt đẹp vì sợ phương hại đến bản thân. Và người thành phố trước giờ rất niềm nở với di dân tứ xứ đến với thành phố, ai hỏi đường là nhiệt tình chỉ, thấy cái chân chống chưa gạt là chạy theo qua 5 hay 7 cái ngã tư chỉ để nhắc ai kia gạt cái chân chống xe lên,… Ấy thế mà, từ khi lan truyền những chiêu thức lừa đảo khiến cho người khác dè chừng với tất cả mọi thứ, sợ bị lừa, sợ bỏ bùa và chúng ta bị “ô nhiễm” bởi những tin tiêu cực đó.

    Chị kể có lần đi cho suất ăn cho người già vô gia cư trong đêm, vừa phát xong quay lại thì có người khác thu hết những phần ăn đó. Mới nhận ra là họ làm việc có mạng lưới, có tổ chức, nên chưa chắc suất ăn của mình đã giúp được cho họ, hay họ lại phải nộp lại cho người khác,…

    Nhìn thấy cảnh đó cảm giác rất đau, bị tổn thương, giống như bị lừa,… Nhưng khi đó tôi quay lại hỏi những đứa em đang đi cùng mình “sự thật như thế đó, nhưng những điều đó có làm cho chúng ta ngừng làm điều tốt không?”, thì các em khẳng định là không, mình vẫn đi tiếp, vẫn làm tiếp vì làm điều tốt là cho đi không phải chỉ vì cái lợi của người được nhận mà đó là khoái cảm của người dân thành phố này nói riêng và của con người nói chung”, chị Miêu bày tỏ.

    Từ câu chuyện đấy, chị Miêu nhắn gửi: “Rất nhiều những việc tiêu cực đang làm ảnh hưởng sự thiện lương, hào hiệp và lòng trắc ẩn của thị dân thành phố này. Những kỷ vật về thành phố xưa chỉ là tài sản vật chất và có thể mất đi, không có gì là vô hạn. Nhưng có những thứ về giá trị chúng ta không cho phép nó được mất đi, đấy chính là những giá trị tinh thần. Nếu nghe thấy cướp hãy cứ ra tay giúp đỡ nhiệt tình, nếu thấy một người hỏi đường thì đừng sợ, hãy chỉ đường,… cho đi là ta hạnh phúc trước đã”. taxi tải thành hưng
  2. thamhminh525

    thamhminh525 Active Member

    Tham gia:
    4/3/19
    Bài viết:
    2,990
    Đã được thích:
    0
    Credit:
    $24,463.01
    chuyển nhà thành hưng hà nội FP đưa tin hơn một chục tàu ngày 4/5 bị đánh đắm tại địa điểm gần Pontianak, tỉnh Tây Kalimantan. Tổng cộng 51 tàu từ Việt Nam, Malaysia và Trung Quốc sẽ bị đánh đắm ở vài địa điểm trong vòng hai tuần.

    Trong khi đó, AP đưa tin tất cả 51 tàu đã bị đánh chìm vào ngày 4/5 tại 5 cảng của Indonesia, bao gồm tàu Trung Quốc, Malaysia, Philippines, Thái Lan và Việt Nam.
    [​IMG]

    Indonesia đánh chìm một tàu cá Việt Nam ở đảo Datuk, tỉnh Tây Kalimanta hôm 4/5. (Ảnh: AP)
    Chính quyền Indonesia cáo buộc những tàu nói trên đánh bắt trái phép trong vùng biển nước họ. Bộ trưởng Thủy sản Susi Pudjiastuti tuyên bố hành động này là cần thiết để cảnh cáo các nước láng giềng rằng Indonesia nghiêm túc trong việc chống lại nạn đánh bắt cá trái phép.

    "Không còn cách nào khác", bà nói. "Đây là thực sự là giải pháp tốt nhất cho quốc gia chúng tôi, nhưng lại đáng sợ với quốc gia khác".

    Bà Pudjiastuti nói rằng Indonesia chịu tổn thất kinh tế lớn từ các quy định lỏng lẻo khiến tàu thuyền nước ngoài đánh bắt trong vùng biển nước này. Từ khi Tổng thống Widodo nhậm chức năm 2014, hàng trăm tàu cá nước ngoài đã bị đánh chìm, trong đó hơn một nửa là tàu cá Việt Nam.
    Việc đánh chìm tàu bị dừng lại trong vài tháng nhưng bắt đầu lại tuần trước, khi một tàu kiểm ngư Việt Nam can thiệp lúc tàu hải quân Indonesia đang cố gắng bắt ngư dân và lai kéo tàu cá Việt Nam, khiến tàu bị chìm hôm 27/4.

    Việt Nam cho biết tàu cá trên hoạt động trên vùng biển thuộc khu vực Việt Nam và Indonesia đang phân định vùng đặc quyền kinh tế và cách đường phân định thềm lục địa năm 2003 5,5 hải lý về phía bắc. Bộ Ngoại giao Việt Nam đã trao công hàm phản đối gửi đại sứ quán Indonesia, yêu cầu nước này thả ngay 12 ngư dân, đối xử nhân đạo và đền bù thỏa đáng cho tàu cá Việt Nam.

    Indonesia, quốc gia với hơn 17.000 hòn đảo, tuyên bố sở hữu vùng đặc quyền kinh tế lớn trên biển song chồng lấn với một số quốc gia khác.

    Việt Nam đã nhiều lần kêu gọi Indonesia không sử dụng vũ lực đối với tàu cá và ngư dân Việt, nhấn mạnh các hành động này của phía Indonesia vi phạm nghiêm trọng quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam, trái với pháp luật quốc tế, không phù hợp với mối quan hệ hữu nghị truyền thống, đối tác chiến lược Việt Nam - Indonesia và đoàn kết ASEAN. taxi tải thành hưng
  3. baothanhy48

    baothanhy48 Active Member

    Tham gia:
    4/3/19
    Bài viết:
    4,657
    Đã được thích:
    0
    Credit:
    $31,005.38
    chuyển nhà thành hưng hà nội trước tình hình chiến sự khốc liệt, hàng vạn người dân từ TP.Pleiku (Gia Lai) theo đường số 7 (bây giờ là QL25) chạy xuống Phú Yên. Trên đường chạy loạn, có hàng trăm đứa trẻ bị lạc gia đình và trở thành những đứa con rơi, được người dân địa phương cưu mang, đùm bọc.Đến nay, 44 năm sau cái ngày khói lửa đó, có nhiều đứa trẻ năm xưa đã tìm được gia đình. Nhưng còn đó những mảnh đời vẫn khắc khoải giấc mơ đoàn tụ với những người ruột thịt. Cũng có hàng trăm gia đình đang đỏ mắt tìm kiếm con em đi lạc năm xưa.
    Hành trình đi lạc
    Chúng tôi về thăm làng Biah (xã Ia Tul, H.Ia Pa, Gia Lai) vào một ngày tháng 3 nắng cháy. Trong chuyến đi lần này, chúng tôi muốn tìm hiểu hành trình tìm lại bố mẹ của những người con lưu lạc từ những ngày tháng chiến tranh.Theo giới thiệu của các cán bộ xã, chúng tôi ghé thăm nhà chị Rơ Ô H’Tuynh, một trong những đứa trẻ đi lạc năm xưa. Nghe tiếng người lạ, chị H’Tuynh kéo cánh cửa chắp vá bằng mấy tấm ván mỏng bước ra chào rồi kéo khách vào nhà. Chị có nước da trắng, khuôn mặt tròn trĩnh phúc hậu nhưng già hơn hẳn cái tuổi 49 của mình. Điều đặc biệt là chị H’Tuynh chẳng hề biết tiếng Kinh nên chúng tôi phải nhờ một cán bộ xã phiên dịch.Rót chén nước mát mời khách, chị bắt đầu kể về những ngày xưa cũ. Trước năm 1975, cha chị là lái xe cho các sĩ quan quân đội Sài Gòn. Đến tháng 3.1975, cha chị bỗng dưng mất tích không có liên lạc về cho gia đình. Vậy rồi mẹ chị gồng gánh thêm 4 đứa con vừa di tản vừa tìm chồng.Khi đang di chuyển trên đường số 7, chiếc xe lam không may tông vào một gốc cây. Sau cú va chạm, chị H’Tuynh bị rớt xuống xe. Một xe Jeep của quân đội Sài Gòn đi ngang qua đã bế chị theo. Khi chiếc xe Jeep này đến tỉnh Phú Bổn (nay là TX.Ayun Pa, Gia Lai), những người lính trên xe nhận được lệnh quay lại. Vì vậy họ đem đứa trẻ 5 tuổi gửi cho một người đàn bà Jarai. Cũng từ đây chị bắt đầu hành trình lưu lạc.
    Ở lại với làng
    Lúc bấy giờ trong làng Biah có gia đình bà Rơ Ô H’Kut vì không có con gái nên đã nhận nuôi đứa bé đi lạc. Bà H’Kut đặt tên đứa trẻ ấy là H’Tuynh - nghĩa là nhặt được. Dù là con nuôi nhưng mẹ H’Kut yêu H’Tuynh lắm. Thế nhưng vì nhà nghèo nên H’Tuynh chẳng được đi học, chẳng được tiếp xúc với người Kinh, suốt ngày quanh quẩn trên nương trên rẫy hoặc đi sau đuôi con bò. Bởi vậy đến nay H’Tuynh không biết chữ và cũng không hề nói được nửa câu tiếng Kinh.
    [​IMG]
    Bà Rơ Ô H’Tuynh tên thật là Hồ Thị Nga ẢNH: ĐỨC NHẬT
    Bỗng một ngày H’Tuynh hỏi mẹ vì sao tên mình là “nhặt được”. Mẹ H’Kut biết chẳng giấu nổi nên đã kể lại toàn bộ sự việc. Ký ức của H’Tuynh ùa về, cô chợt nhớ ra tên mình là Nga. Thế nhưng đất trời rộng lớn, biết tìm mẹ ruột ở nơi đâu. Vậy nên H’Tuynh chỉ biết chôn chặt nỗi buồn.Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô bé đi lạc ngày nào giờ đã thành mẹ. H’Tuynh đem chuyện mình kể lại cho những đứa con, mong rằng chúng sẽ giúp mẹ thực hiện nguyện vọng tìm lại người thân. Năm 2010, người con út của chị H’Tuynh đã gửi hồ sơ từ những ký ức góp nhặt của mẹ mình đến chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly.Cũng bắt đầu từ đây có hàng chục người đến tìm, nhìn mặt H’Tuynh xong rồi lặng lẽ ra về. Mọi chuyện tưởng chừng chìm vào quên lãng cho đến một ngày tháng 3.2016, có 2 người phụ nữ đến trước bậu cửa nhà sàn chờ đợi. Họ đứng đó nhìn H’Tuynh ra mở cửa rồi vỡ òa trong nước mắt khi nhận ra em gái.Sau khi xét nghiệm ADN và nhận được người thân của mình, H’Tuynh mới biết tên thật mà cha mẹ ruột đặt cho chị là Hồ Thị Nga. Mấy chục năm từ ngày mất con, gia đình chị vẫn không thôi hy vọng tìm lại. Nhận được gia đình, người thân, H’Tuynh theo họ về thăm nhà ở H.Đăk Đoa (Gia Lai) vài lần rồi trở về làng cũ.Gia đình luôn thuyết phục H’Tuynh chuyển về H.Đăk Đoa cho gần chị gần em nhưng H’Tuynh không muốn đi, cái bụng nhớ làng, nhớ mẹ H’Kut lắm. Thương con, mẹ ruột chị cũng đành chấp nhận để chị toại nguyện và xem như con gái đi lấy chồng xa.Chị H’Tuynh bảo: “Mình sống với người Jarai lâu quá rồi, quen với phong tục tập quán, giờ sống như người Kinh mình không làm được. Mỗi lần về nhà giỗ cha, mình chẳng biết làm gì, chỉ đứng nhìn các chị em nấu nướng. Mình cảm thấy lạc lõng lắm, không thoải mái, vậy nên mình quyết định ở lại với làng”.Buổi trưa hôm ấy, khi không gian đã im bặt tiếng súng, người phụ nữ Jarai ở buôn Bíh B tên là Rơ Ô Tốt đi lấy nước thì nghe thấy tiếng trẻ khóc mỗi lúc một gần. Bà lặng người khi thấy bên đụn đất cạnh mép hồ, có một đứa trẻ đầu tóc, mặt mũi bám đầy đất cát. Người phụ nữ bế đứa bé về làng và nhận làm con nuôi.Vậy rồi thời gian cứ thế trôi đi, cậu bé đi lạc ngày ấy chẳng còn một chút ký ức nào về cha mẹ đẻ. Đến cái tên của mình cậu cũng chẳng nhớ. Cùng ăn hạt cơm từ lúa rẫy, cùng uống cái nước ở sông Ba nhưng Rơ Ô Sông không giống với người con trai Jarai. Da trắng hơn, người cao hơn và đặc biệt là đôi mắt thì không thâm trầm, trong trẻo như mắt con trai Jarai.Một ngày nọ, những người lớn trong làng mới buông lời trêu ghẹo: “Mày là người nhặt được, không phải sinh ra trong làng này đâu. Mày không phải con mẹ Tốt đâu”. Lúc ấy Sông giận lắm, nhưng chẳng biết phải nói thế nào, chỉ chạy một mạch về hỏi mẹ.Người mẹ khi nghe đứa con trai hỏi dồn đành thú nhận đã nhặt được Sông trong thời loạn lạc. Từ đây Rơ Ô Sông bắt đầu hành trình đi tìm mẹ ruột, người thân đằng đẵng hàng chục năm trời. “Mấy chục năm nay tôi liên tục viết thư, với chỉ một nội dung vỏn vẹn tìm cha mẹ. Những lá thư ấy được gửi đi khắp nơi, để rồi lại chờ đợi trong vô vọng”, Rơ Ô Sông kể.Rơ Ô Sông cũng đã nhiều lần viết thư gửi chương trình Như chưa hề có cuộc chia lytrên VTV để tìm hy vọng gặp lại bố mẹ đẻ. Nhưng nhiều năm qua mọi tin tức vẫn bặt tăm. Anh kể rằng đã có hàng chục người đến tìm anh để nhận người thân, nhưng khi thử ADN xong họ lại lẳng lặng ra đi. Cũng có một số người vì thương cảm cho số phận của anh nên đã kết nghĩa anh em cùng giúp nhau tìm lại gia đình.“Đã nhiều đêm mình mơ thấy mẹ, hình ảnh mẹ cứ chập chờn, hư ảo. Mình đã cố chạy thật nhanh đến bên mẹ, níu lấy áo rồi gào khóc thật to nhưng mẹ không quay lại. Mình cứ đuổi mãi, đuổi mãi nhưng chẳng bao giờ được thấy mẹ dù chỉ một lần”, anh Sông thở dài rồi ném ánh mắt buồn rười rượi ra ngoài khoảng sân nắng cháy. taxi tải thành hưng
    Giấc mộng chập chờn
    Chúng tôi tìm đến nhà anh Rơ Ô Sông, cách nhà chị H’Tuynh không xa, cũng là một trong những đứa trẻ đi lạc trong cuộc di tản trên đường số 7 năm ấy. Đón khách bên bậu cửa nhà sàn, người đàn ông mang họ Jarai nhưng máu thịt lại là người Kinh. Anh đứng trước mặt chúng tôi đầy vẻ khắc khổ, ánh mắt xa xăm và u uẩn.Cuộc đời anh cũng chịu cảnh trôi nổi như nhiều đứa trẻ khác trong thời ly loạn. Tháng 3.1975, trong đoàn người di tản về Phú Yên, Rơ Ô Sông lúc đó mới chỉ là cậu bé 5 tuổi lững thững theo cha mẹ chạy loạn. Chạy đến chân một ngọn núi ở tỉnh Phú Bổn thì Rơ Ô Sông bị lạc bố mẹ. Cậu bé nằm đói lả bên một hồ nước.

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.